Cuộc đời mỗi người biết bao kẻ đến người đi, nhưng trong số đó rất ít có thể trở thành bằng hữu, đại đa số đều là người qua đường…
Hời hợt, chính là kẻ qua đường; sâu sắc, mới chính là tri kỷ…
Kẻ qua đường chỉ đứng ngoài cuộc, nhìn xem bạn lên xuống chìm nổi; còn bằng hữu thì lại tham dự vào cuộc đời bạn, quan tâm, động viên và sát cánh bên bạn.
Bằng hữu không phải mỗi ngày đều gặp mặt, sống phóng túng, thổi phồng lẫn nhau mà là người hiểu, ủng hộ, cổ vũ, trợ giúp bạn, chỉ ra chỗ sai cho bạn, an ủi khi bạn gặp mất mát.
Bằng hữu không cần số lượng mà là chất lượng. Bạn kết giao với người như thế nào thì sẽ dễ dàng trở thành người như thế đó, cho nên lựa chọn bằng hữu nhất định phải thận trọng.
Cần phải hiểu rằng, không phải mọi người đều có thể trở thành bạn, cũng không phải tất cả mọi người đều đáng để bạn đối xử chân thành. Làm người không cần tính toán chi li, nhưng nhất định phải có nguyên tắc.
Người tới lui đều là khách qua đường, người làm bạn đồng hành mới là bằng hữu. Trong cuộc đời, bạn bè có rất nhiều, nhưng người bạn thực sự lại không được mấy ai. Bằng hữu chân chính dù có chuyện gì cũng sẽ tin tưởng, không thay đổi.
Chúng ta cần cúi đầu làm việc, nhưng phải mở to mắt để nhìn người, kết giao bậc thiện nhân…
Quan tâm, không cần lời ngon tiếng ngọt, chân thành là tốt rồi;
Hữu nghị, không cần sớm sớm chiều chiều, nhớ rõ là được rồi;
Thăm hỏi, không cần khoa trương hoa mỹ, thật lòng là được rồi;
Yêu quý, không cần cố tình thể hiện, ấm áp là được rồi.
Bằng hữu, nhàn nhạt kết giao mới có thể lâu dài; Cảm tình, nhẹ nhàng trải nghiệm mới có thêm dư vị. Bạn bè như trà, cần phẩm chất; tương giao như nước, cần đạm bạc.
Một phần duyên phận tốt là tùy duyên; một phần cảm tình tốt là tùy tính. Trong đời có được bạn bè là hạnh phúc, có tri kỷ là điều khó được, có tri âm là thứ khó cầu. Thành tâm gặp chân tình, chân tình sẽ gặp chân nhân.