Người xưa có câu: “Người không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ ma gõ cửa”. Một người có đức hạnh cao thượng, đi tới đâu ma quỷ cũng phải tránh xa. Ngược lại, người dù cố ý hay không mà phạm việc xấu, ma quỷ sẽ đến đòi nợ.
Hồ ly phải tránh Vương Đức An tiên sinh
Em họ Đông Bạch của tôi sống tại ngôi làng Tống Thôn Am, người dân địa phương gọi là Am Lý. Một nhà kho ở đó từng có hồ tinh trú ngụ. Trước khi gia tộc chúng tôi rời đi, Vương Đức An tiên sinh từng dạy học ở ngôi làng này. Ban đêm, những người hầu bước vào sân trong nhà kho thường bị mảnh ngói rơi trúng, nhưng lại không thấy dấu vết của hồ tinh. Chỉ có Vương tiên sinh hóng mát ở sân trong là không có con cáo nào quấy rối hay trêu chọc.
Tuy nhiên, ông thường nhìn thấy nhiều đàn ông và phụ nữ là hồ tinh đi lại xung quanh, hơn nữa chiếc giường gỗ và gối mây của ông không có một hạt bụi, dường như được lau chùi thường xuyên. Một hôm trời tối, Vương tiên sinh nhìn thấy một người đi men theo chân tường, dường như là một ông già. Vương tiên sinh liền gọi ông ta đến hỏi: “Nghe nói hồ ly không dám tới gần chính nhân quân tử, ta chẳng lẽ không phải quân tử? Tại sao các ngươi lại không tránh né ta?”
Ông lão chắp tay hành lễ, đáp: “Phàm là hồ ly tác yêu tác quái, sẽ không dám đến gần quý nhân; nhưng nếu là hồ ly có lễ có học, sẽ thích gần chính nhân quân tử. Tiên sinh ngài là chính nhân quân tử, vậy nên dù là thiếu phụ thiếu nữ trong lốt hồ ly cũng không tránh né tiên sinh, tin rằng tiên sinh không có ác niệm! Tiên sinh tại sao lại hoài nghi bản thân mình?”
Vương tiên sinh nói: “Mặc dù là vậy, nhưng âm dương hai giới dù sao cũng khác nhau, gần nhau không thích hợp. Có thể xin các vị sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa được không?”
Ông lão cúi đầu nói: “Ngài nói phải. Xin tuân mệnh”. Từ đó về sau, Vương tiên sinh không còn nhìn thấy hồ tinh nữa.
Nữ quỷ đến đòi mạng nhân viên quan phủ
Khi Chung Quang Dự tiên sinh làm thái thú ở Giang Ninh, dưới trướng của ông có hai nhân viên là anh em họ. Một người phụ trách đăng ký sổ sách, một người phụ trách việc gửi nhận công văn. Hai người luôn ngủ cùng giường cùng phòng.
Một đêm nọ, một người đã ngủ say, người kia vẫn đang đọc sách dưới ngọn đèn, bỗng thấy một hồng y nữ tử đang ngồi bên kia bàn. Anh ta sợ đến nỗi vội vã đánh thức người kia dậy. Sau khi người kia tỉnh dậy, dụi mắt nhìn thì phát hiện đó không phải nữ nhân, mà là một con quỷ hình thù quái dị. Con quỷ lao đến đánh tới tấp, cả hai người cùng ngã xuống đất ngất xỉu.
Hôm sau, người ta thấy hai người mãi chưa mở cửa phòng, cảm thấy kì lạ, liền phá cửa đi vào thì phát hiện người đầu tiên nhìn thấy quỷ đã chết; người còn lại chỉ còn hơi thở thoi thóp, sau khi sắc thuốc trị liệu mới sống lại. Người này tỉnh dậy bèn đem chuyện đêm hôm trước kể ra.
Từ xưa đến nay, chuyện quỷ hồn vô duyên vô cớ đến quấy nhiễu người có thể xảy ra, nhưng đến tận nơi hiện nguyên hình đòi mạng thì hẳn không phải là vô duyên vô cớ. Mặc dù nhân viên quan phủ không phải là quan, nhưng cũng có quyền hạn nhất định. Trong khi xử lý công văn, hễ sơ xuất một chút là có thể liên quan đến sinh mạng, vậy nên hành thiện thì dễ, hành ác cũng dễ. Quỷ hồn này hẳn là từ đời trước đến báo thù, nên mới có biến cố lớn như vậy.
Thế nên xưa nay mới có câu: Bên trong cửa quan cần tu dưỡng. Hễ có chút quyền lực, không thể không dè chừng!